Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Chúng tôi (V)


Ghi chép 5
Chủ đề:
Hình vuông. Chúa tể thế giới. Chức năng hữu ích dễ chịu.
Lại không ổn. Độc giả chưa quen biết, tôi lại phải nói thế với bạn cứ như thể... Được rồi, thế này, bạn cũ của tôi R-13, nhà thơ có đôi môi như của người da đen, mọi người đều biết anh ta. Còn bạn, dù có ở mặt Trăng, sao Kim, sao Hỏa, sao Thủy gì chăng nữa, ai biết bạn ở đâu, bạn là ai.
Bây giờ, hãy hình dung một hình vuông, hình vuông sống động, tuyệt mĩ. Và nó phải kể về bản thân, về cuộc sống của nó. Bạn hiểu không, rất hãn hữu trong đầu hình vuông ấy lại nảy sinh í tưởng phải kể rằng nó có bốn góc bằng nhau: đơn giản là nó không thấy điều đó vì quá đỗi quen thuộc, ngày nào cũng thế. Cũng như tôi, suốt đời trong địa vị một hình vuông. Cho dù những tờ phiếu màu hồng và những gì liên quan đến chúng, đối với tôi cũng chỉ là bốn góc bằng nhau, song đối với bạn, có thể điều đó bí ẩn hơn nhị thức Newton.
Thế đấy. Một nhà thông thái cổ đại, tất nhiên là tình cờ, phát biểu được một điều cũng thông minh: "Tình iêu và đói khát sẽ thống trị thế giới". Vậy thì: để thống trị thế giới, con người phải cai trị được những chúa tể của thế giới. Tổ tiên chúng ta đã phải trả giá đắt để cuối cùng khuất phục được nạn đói: tôi đang nói về cuộc Chiến Tranh Hai Trăm Năm vĩ đại - cuộc chiến giữa thành thị và nông thôn. Có lẽ, do những thành kiến tôn giáo, các tín đồ Thiên Chúa giáo man dã cứ khăng khăng bám vào "bánh mì" của họ (từ này trong thời chúng tôi chỉ mang tính ẩn dụ thi ca: chúng tôi không biết thành phần hóa học của chất ấy). Tuy nhiên, vào năm 35 trước năm thành lập Quốc Gia Thống Nhất, thực phẩm tổng hợp từ dầu hỏa như ngày nay đã được phát minh. Thật vậy, chỉ còn 20% dân số trái đất sống sót. Thế nhưng, bộ mặt của trái đất, được làm sạch khỏi bùn dơ hàng ngàn năm, đã trở nên rạng rỡ. Thế nhưng, con số 20% sống sót ấy đã được nếm lạc thú trong những cung điện nguy nga của Quốc Gia Thống Nhất.
Không rõ ràng sao: lạc thú và ganh tị - đó là tử số và mẫu số của một phân số mang tên hạnh phúc. Và í nghĩa gì cơ chứ trong tất thảy những hi sinh mất mát vô hạn của cuộc Chiến Tranh Hai Trăm Năm, nếu như trong cuộc sống chúng ta chung quy vẫn còn nguyên cớ để ganh tị. Mà nó vẫn còn, vì lẽ vẫn tồn tại mũi "hột nút" và mũi "cổ điển" (như cuộc nói chuyện của chúng tôi khi đi dạo), và còn vì lẽ một số người được nhiều người iêu mến, còn số khác lại không.
Lẽ tự nhiên, sau khi chế ngự được Đói Khát (bằng tổng đại số của cải vật chất bên ngoài), Quốc Gia Thống Nhất đã hướng cuộc tấn công chống lại vị chúa tể còn lại của thế giới - chống lại Tình Yêu. Cuối cùng, thế lực cơ bản này cũng bị khuất phục, nghĩa là được tổ chức, được thuật toán hóa, và cách đây gần 300 năm, "Lex Sexualis" (Luật tình dục - tiếng Latin, ND) đi vào lịch sử của chúng tôi được ban hành, quy định: "mỗi một mã số đều có quyền xem một mã số bất kì như một sản phẩm tình dục".
Tiếp theo chỉ còn là vấn đề kĩ thuật. Phòng Tình Dục xét nghiệm tỉ mỉ bạn trong các phòng thí nghiệm, xác định chính xác hàm lượng hoóc-môn sinh dục trong máu và lập ra Lịch biểu ngày tình dục thích hợp cho bạn. Sau đó bạn làm đề nghị, vào những ngày tình dục của mình, bạn muốn sử dụng mã số này, mã số kia... và nhận được tập phiếu màu hồng. Chỉ có thế.
Rõ ràng: chẳng có cớ gì để ganh tị, khi mẫu số tiến về 0 thì phân số hạnh phúc sẽ tiến đến vô cực lộng lẫy. Và chính những thứ là nguồn cơn của vô số bi kịch dốt nát nhất đối với người xưa, vào thời chúng tôi được chuyển hóa thành chức năng cơ thể hữu ích, dễ chịu, hài hòa, tương tự như giấc ngủ, lao động chân tay, ăn uống, bài tiết v.v... Từ đó bạn sẽ thấy sức mạnh vĩ đại của lí luận làm trong sạch mọi thứ nó chạm vào. Ồ, độc giả chưa quen biết, nếu như bạn biết được cái sức mạnh thần thánh ấy, nếu như bạn học được cách đi theo nó đến cùng.
... Thật lạ, hôm nay tôi viết về những đỉnh cao sừng sững của lịch sử loài người, tôi luôn hít thở không khí núi cao tinh khiết nhất của í tưởng, thế mà trong tôi - một ẩn số X của loài bốn chân nào đó đan xen nhằng nhịt tựa mây mù, mạng nhện. Hay đó chính là tứ chi của tôi, lúc nào cũng hiện ra trước mắt tôi, tay chân bờm xờm lông lá. Tôi không thích nói về chúng và cũng không ưa chúng - vết tích thời hoang dã. Chẳng lẽ trong tôi thực sự...
Tôi những muốn xóa bỏ hết ghi chép này, vì lẽ đã vượt ra ngoài giới hạn chủ đề. Tuy nhiên, sau đó tôi quyết định để nguyên. Mặc cho những ghi chép của tôi, như máy ghi địa chấn siêu nhạy, ghi nhận lại những đường cong của sóng não iếu ớt nhất: đôi khi chính những dao động ấy lại có vai trò dự báo trước...
Song thật vô lí, liệu điều này có thực sự cần phải gạch bỏ: tất cả những lực cơ bản đã được chúng tôi chuyển hướng rồi, không thể nào xảy ra tai họa gì được.
Giờ đây tôi hoàn toàn rõ: cảm giác lạ lẫm bên trong - tất cả chính là từ vị trí hình vuông của tôi, như đã nói lúc đầu. Và không phải là ẩn số X trong tôi (không thể như thế được) - mà đơn giản tôi e rằng, ẩn số X nào đó còn trong bạn, những độc giả chưa hề quen biết. Nhưng tôi tin bạn sẽ không quá nghiêm khắc khi phán xét tôi. Tôi tin là bạn sẽ hiểu tôi thật sự khó khăn khi viết ra đây, trong suốt chiều dài lịch sử loài người, chưa từng một tác giả nào từng bao giờ như thế cả: một số viết cho những người cùng thời, số khác - cho thế hệ mai sau, nhưng chưa một ai từng bao giờ viết cho tiền nhân hoặc cho những thực thể tương tự như tổ tiên xa xưa hoang dã của họ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét