Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Chúng tôi (IV)


Ghi chép 4
Chủ đề:
Kẻ man dã với khí áp kế. Chứng động kinh. Nếu như.
Chо đến nay mọi thứ trong đời đối với tôi đều rõ ràng (chẳng phải vô cớ khi tôi rất thích từ "rõ ràng" này). Còn hôm nay... Tôi lại không rõ.
Thứ nhất: thực sự tôi nhận được nhiệm vụ có mặt tại thính phòng 112 như cô nàng đã nói với tôi.
Mặc dù xác suất là 1.500/10.000.000 = 3/20.000 (1.500 là số thính phòng, còn 10.000.000 là số lượng mã số). Còn thứ hai... Tuy vậy, tốt hơn hết là nên theo trình tự.
Thính phòng. Một bán cầu lớn làm từ những tấm kính khổng lồ để cho ánh nắng xuyên qua. Những cái đầu cạo nhẵn, hình cầu tao nhã, trên những dãy ghế xếp thành vòng tròn. Tôi nhìn quanh, lòng hơi xao xuyến. Tôi nghĩ mình đang tìm kiếm: đâu đó trên những làn sóng đồng phục màu xanh liệu có thấp thoáng lưỡi liềm màu hồng - đôi môi đáng iêu của O. Hàm răng nhọn trắng lạ thường của ai đó trông giống như... không, không phải. Tối nay, 21 giờ, O sẽ đến chỗ tôi, mong muốn được gặp nàng ở đây hoàn toàn tự nhiên thôi.
Chuông reo. Chúng tôi đứng dậy, hát Quốc Ca Quốc Gia Thống Nhất, và trên sân khấu, từ loa phóng thanh bằng vàng lấp lánh, phát ra tiếng diễn giả với vẻ hóm hỉnh.
- "Các mã số kính mến! Gần đây, các nhà khảo cổ đã khai quật được một cuốn sách từ thế kỉ 20. Trong đó tác giả châm biếm thuật lại câu chuyện về một kẻ man dã với khí áp kế. Kẻ man dã nhận thấy: cứ mỗi lần khí áp kế chỉ vào vạch "mưa" thì quả thực trời mưa. Và vì muốn trời mưa nên hắn rút ra đúng một lượng thủy ngân để mức chất lỏng luôn chỉ vào vạch "mưa" (trên màn hình - kẻ man dã khoác áo lông chim đang rút thủy ngân: cười vang). Các bạn cười, nhưng các bạn có thấy là gã châu Âu thời ấy còn lố bịch hơn gấp bội. Tương tự kẻ man dã, gã châu Âu cũng muốn "mưa" - mưa viết hoa, mưa đại số. Nhưng hắn lại đứng trước khí áp kế như một con gà rù. Kẻ man dã ít ra cũng còn dũng cảm và năng động hơn, mặc dù theo một logic hoang dã, hắn biết xác định có tồn tại mối quan hệ nhân quả. Khi rút thủy ngân ra, hắn đã biết cất bước chân đầu tiên trên con đường vĩ đại, theo đó..."
Khi đó (tôi nhắc lại: tôi viết hết không dấu diếm gì) - bỗng dưng có một lúc tôi không sao thẩm thấu nổi dòng ngôn từ sống động đang tuôn trào từ loa phóng thanh. Tôi bỗng thấy thật vô bổ khi đến đây (sao lại "vô bổ" và sao tôi lại có thể không đến, một khi được giao nhiệm vụ?); tôi thấy mọi thứ đều rỗng tuếch, một cái vỏ rỗng. Và phải rất khó nhọc tôi mới tập trung chú í được, chỉ đến khi tiếng diễn giả chuyển qua đề tài chính: âm nhạc của chúng tôi, bản giao hưởng toán học (nhà toán học - nhân, âm nhạc - quả), và miêu tả máy chế tạo nhạc vừa được phát minh.
- "... Đơn giản là quay tay nắm này, bất kì ai trong số các bạn đều có thể sáng tác được ba bản sonata trong vòng một giờ. Tổ tiên của các bạn đã phải vất vả đến mức nào. Họ chỉ có thể sáng tác khi dồn bản thân đến những cơn "cảm hứng" - một dạng động kinh chưa được biết đến. Và các bạn sẽ được thấy minh họa hài hước nhất cho mớ âm thanh hổ lốn của thế kỉ 20 - âm nhạc của Skryabin. Cái thùng màu đen kia (màn sân khấu được kéo ra cho thấy trên đó một nhạc cụ cổ xưa nhất) - họ gọi cái thùng này là "dương cầm" hay "vua của đàn", thêm một lần nữa chứng tỏ âm nhạc của họ chỉ đáng ở mức nào..."
Tiếp đến, tôi lại không nhớ, rất có thể là do... Được rồi, tôi sẽ nói thẳng: bởi vì nàng, mã số I-330 tiến đến cái thùng "dương cầm" ấy. Có lẽ đơn giản là tôi giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của nàng trên sân khấu.
Nàng mặc bộ đồ quái đản thời cổ đại: một chiếc váy đen bó sát, làm nổi bật đôi vai trần và bờ ngực trắng để hở, và cái bóng ấm áp nhấp nhô theo hơi thở ở giữa... và hàm răng sáng lóa, trộng thật dữ tợn...
Nhe răng cười như muốn cắn khán giả bên dưới. Nàng ngồi, chơi nhạc. Thứ âm thanh hoang dã, co giật, hỗn tạp, như toàn bộ đời sống của họ - không một bóng dáng tính cơ học trí tuệ. Và dĩ nhiên, mọi người quanh tôi đều có lí: họ bật cười. Chỉ một số ít là không... nhưng sao trong đó lại có tôi, cả tôi nữa?
Phải, chứng động kinh - bệnh tinh thần - cơn đau... Nỗi đau ngọt ngào, chậm chạp - gặm nhấm - để mỗi lúc một sâu hơn, đau đớn hơn. Và rồi mặt trời - chầm chậm. Không phải của chúng tôi, không phải mặt trời màu xanh pha lê và sáng dịu xuyên qua những hàng gạch thủy tinh - không: một mặt trời như thiêu đốt, dồn dập, hoang dại, hất tung, nghiền nát mọi thứ thành từng mảnh vụn.
Mã số ngồi cạnh liếc qua bên trái về phía tôi và cười hì hì. Vì lẽ gì đó tôi nhớ rất rõ: tôi thấy trên môi anh ta nở ra bọt nước miếng li ti rồi vỡ tan. Bọt bóng làm tôi thức tỉnh. Tôi trở lại là tôi.
Như mọi người, tôi nghe tiếng lách tách của dây đàn rối rít vô nghĩa. Tôi bật cười. Mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và đơn giản. Tiếng diễn giả tài năng mô tả rất sống động cho chúng tôi nghe về thời kì man dã đó - tất cả chỉ có thế.
Thật khoan khoái thưởng thức âm nhạc của thời chúng tôi sau đó. (Được biểu diễn vào cuối chương trình để cho thấy sự tương phản). Những cung bậc trong trẻo của những chuỗi vô tận phân kì và hội tụ; những hòa âm tổng hợp của công thức Taylor, McLauren; những nhịp mạnh vuông vức, đầy âm điệu của định lí Pythagore; giai điệu u buồn của dao động tắt dần; những tiết tấu luân phiên rực rỡ của dãy vạch quang phổ Fraunhofer, tựa như phân tích quang phổ hành tinh... Thật kì vĩ! Tính quy luật bất biến! Và cái loại âm nhạc tùy tiện, không giới hạn của người xưa mới thảm hại làm sao, chẳng có gì ngoài những ảo khúc hoang dã...
Như thường lệ, cứ đều đặn bốn người một hàng, chúng tôi bước ra khỏi thính phòng qua những cánh cửa rộng. Một mã số với hai lần uốn lượn quen thuộc lướt qua; tôi kính cẩn nghiêng mình.
Còn một tiếng nữa O thân iêu sẽ đến. Tôi cảm thấy dễ chịu và hơi xao xuyến. Ở nhà, bước nhanh vào văn phòng, dúi cho trực ban tờ phiếu màu hồng của mình và lãnh chứng nhận cho phép buông rèm. Chúng tôi chỉ có quyền này vào những ngày tình dục. Còn thì chúng tôi sống giữa những bức tường trong suốt như được dệt từ không khí lấp lánh, luôn được nhìn thấy, vĩnh viễn được tắm trong ánh sáng. Chúng tôi chẳng có gì phải che dấu nhau. Ngoài ra, điều này còn làm nhẹ bớt nhiệm vụ nặng nề và cao cả của Phòng Bảo Vệ. Nếu khác đi thì chuyện gì có thể xảy ra. Có lẽ, chính nơi trú ngụ mờ tối, lạ lùng của người xưa đã nảy sinh tâm lí bị giam cầm đáng thương hại. "Nhà của tôi (sic!) - thành trì của tôi" - cứ nghĩ mà xem!
21 giờ, tôi buông rèm - đúng lúc ấy O bước vào, thở hổn hển. Chìa cho tôi cái miệng nhỏ hồng hồng và tờ phiếu màu hồng. Tôi xé tờ phiếu, nhưng không thể tách mình khỏi cái miệng hồng cho đến giây phút cuối cùng - 22 giờ 15.
Sau đó tôi cho nàng xem những "ghi chép" của mình và bắt đầu nói, có lẽ rất hay, về cái đẹp của hình vuông, khối vuông, đường thẳng. Nàng nghe với vẻ say mê - rồi bỗng từ đôi mắt biếc của nàng trào ra một, hai, ba giọt lệ rơi thẳng xuống trang giấy mở (trang 7). Mực nhòe đi. Thế là phải chép lại trang ấy.
- D thân iêu, nếu như chỉ có ông, nếu như...
"Nếu như" gì? Cái gì là "nếu như"? Lại bài ca cũ rích của nàng: con cái. Hoặc có thể, có gì đó mới hơn về... về điều khác chăng? Mặc dù, dường như... Không, điều này vô nghĩa quá thể!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét