Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

Chúng tôi (VII)


Ghi chép 7
Chủ đề:
Sợi lông mi. Taylor. Kì nham và linh lan.
Đêm. Lục, cam, lam; nhạc cụ vua màu đỏ; áo váy vàng như vỏ cam. Sau đó - tượng Phật bằng đồng; bỗng nhướng mí mắt bằng đồng và thân mình ứa nhựa. Áo váy màu vàng cũng ứa nhựa, và những giọt nhựa trên mặt gương, cả chiếc giường lớn, cả những chiếc giường trẻ con,  cả tôi nữa bây giờ cũng ứa nhựa, và nỗi sợ hãi ngọt lịm chết người...
Tôi bừng tỉnh giấc: ánh sáng xanh dịu; những bức tường kính lấp lánh, bàn ghế đều bằng thủy tinh. Điều này làm iên lòng, tim thôi đập thình thịch. Ứa nhựa, tượng Phật... vô lí thật? Rõ ràng là tôi bị bệnh rồi. Trước kia chưa bao giờ tôi nằm mơ. Người ta bảo, với người xưa thì nằm mơ là chuyện quá đỗi bình thường. Phải rồi, toàn bộ cuộc sống của họ là vòng đu quay khủng khiếp: lục - cam - tượng Phật - ứa nhựa. Nhưng chúng tôi biết giấc mơ là căn bệnh tâm lí nghiêm trọng. Và tôi biết: từ trước đến nay não của tôi hoạt động chính xác như chiếc đồng hồ, cỗ máy trong veo không vương một hạt bụi, thế mà bây giờ... Phải, bây giờ lại thế này: tôi có cảm giác như trong não có vật thể lạ - như sợi lông mi tí hon lọt vào mắt - dẫu không cảm thấy bản thân, vẫn chẳng thể nào quên được dù chỉ một giây - con mắt cấn sợi lông mi...
Tiếng chuông thánh thót khỏe khoắn vang lên trong đầu: 7 giờ, đến lúc dậy rồi. Nhìn sang phải và sang trái, qua những bức tường kính, dường như tôi thấy bản thân, căn phòng, quần áo, cử động của chính mình lặp đi lặp lại hàng ngàn lần. Điều này làm phấn chấn: thấy mình là một phần của điều gì đó to lớn, mạnh mẽ, thống nhất. Và cái đẹp chính xác như thế: không một động tác gập người, quay người nào thừa.
Phải, không còn ngờ gì, Taylor đúng là thiên tài cổ xưa vĩ đại nhất. Đúng thế, cho dù ông chưa nghĩ thấu đáo đến mức phổ cập phương pháp của mình cho toàn bộ đời sống, từng bước chân, từng ngày tròn - ông chưa biết lấy tích phân toàn hệ thống từ 1 đến 24 giờ. Chẳng hiểu sao họ lại có thể viết ra cả một thư viện về ông Kant nào đó - mà lại ít để í đến Taylor, nhà tiên tri có thể nhìn thấy trước sự việc cả mười thế kỉ.
Bữa sáng kết thúc. Hát đều Quốc Ca Quốc Gia Thống Nhất. Đều đặn bốn người một hàng đến thang máy. Tiếng ro ro khe khẽ của mô-tơ, vút xuống, xuống nữa, xuống mãi thật nhanh, tim thắt nhẹ...
Chẳng hiểu sao lại giấc mơ vô nghĩa, hoặc là chức năng mơ hồ của giấc mơ đó. À phải rồi, như thể hôm qua trên phi cơ, khi lao xuống. Vả chăng, mọi thứ đã kết thúc rồi mà: chấm hết. Thật là tốt khi tôi đã tỏ ra quyết liệt và gay gắt với nàng.
Trong một toa ngầm dưới lòng đất tôi được đưa đến xưởng tàu, nơi thân tàu Tích Phân tráng lệ, chưa khạc ra lửa, còn nằm bất động, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mắt nhắm nghiền, tôi thả hồn vào những công thức: một lần nữa tôi suy nghĩ tính toán xem vận tốc ban đầu phải là bao nhiêu để tàu Tích Phân phóng khỏi mặt đất. Khối lượng tàu Tích Phân thay đổi theo mỗi phần trăm giây (do nhiên liệu nổ được tiêu thụ). Phương trình vô cùng phức tạp với những đại lượng siêu việt.
Như xuyên qua cơn mơ, trong thế giới số khô cứng này, một ai đó ngồi cạnh đập nhẹ vào tôi và nói "xin lỗi".
Tôi hé mắt, thoạt tiên (cùng với tàu Tích Phân) một vật gì đó lao vút vào không gian: cái đầu lao trước tiên vì hai bên là hai cái tai vểnh như đôi cánh màu hồng. Sau đó, đường cong của cái gáy bè bè - cái lưng khom khom - hai lần cong của chữ S...
Qua những bức tường kính thế giới đại số của tôi - lại sợi lông mi con con - một điều gì đó khó chịu tôi phải thực hiện hôm nay...
- Không, không có gì, - tôi mỉm cười với người bên cạnh và cúi chào. Trên huy hiệu của anh ta lấp lánh mã số S-4711 (rõ là vì sao ngay từ phút ban đầu chữ S này như có liên quan đến tôi: ấn tượng hình ảnh chưa kịp ghi nhận bằng í thức). Đôi mắt lấp lánh - hai mũi khoan nhỏ nhọn hoắt, quay nhanh, càng lúc càng xoáy sâu hơn, và bây giờ đang xoáy đến tận đáy, thấy rõ những gì trong tôi mà chính tôi còn chưa rõ...
Bỗng sợi lông mi trở nên hoàn toàn rõ ràng: một trong bọn họ, người của Phòng Bảo Vệ, và đơn giản nhất bây giờ là khỏi phải ngần ngừ, báo cáo hết cho anh ta.
- Ông biết đấy, hôm qua tôi đến Nhà Cổ... - giọng tôi nghe lạ lạ, dẹt lét, phẳng phiu, tôi thử hắng giọng.
- Thế ư, tốt lắm. Thêm chất liệu để có những kết luận rất bổ ích.
- Ông biết không, tôi không ở đó một mình, tôi đi cùng mã số I-330, và...
- I-330? Mừng cho ông. Một phụ nữ rất thú vị, tài năng. Cô ấy có nhiều người hâm mộ.
... Cả anh ta nữa sao? - buổi đi dạo hôm trước, có lẽ anh ta cũng đăng kí với nàng? Không, không được nói với anh ta, không tưởng tượng được - rõ rồi.
- Vâng, vâng! Đúng vậy, đúng vậy! Rất là... - tôi ngoác miệng cười rất ngớ ngẩn và có cảm giác nụ cười của mình thật trơ trẽn, ngốc nghếch...
Hai mũi khoan nhỏ xoáy tận đáy lòng tôi, rồi đảo nhanh, xoáy ngược lại vào tròng mắt; S cong miệng mỉm cười hai lần, vẫy chào tôi, lướt đến lối ra.
Tôi núp sau tờ báo (có cảm giác mọi người đều nhìn tôi chằm chằm) và nhanh chóng quên luôn sợi lông mi lẫn hai mũi khoan, quên tất tật: những gì đọc được khiến tôi vô cùng hồi hộp. Một dòng tin ngắn: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, đến nay lại phát hiện dấu vết của một tổ chức ngầm, hướng đến mục tiêu giải phóng sự cai trị thiện nguyện của Quốc Gia".
"Giải phóng"? Lạ lùng thật: bản năng phạm tội vẫn còn tồn tại trong loài người đến chừng mực nào. Tôi đang nói một cách đầy í thức: "phạm tội". Tự do và tội ác liên quan khắng khít với nhau, như thể... à, chẳng hạn như chuyển động của phi cơ và vận tốc của nó: khi vận tốc của phi cơ bằng 0, nghĩa là nó không chuyển động; khi tự do của một người bằng 0, nghĩa là hắn không phạm tội. Thật rõ ràng. Biện pháp duy nhất để ngăn một người phạm tội là tước đi tự do của hắn. Và chúng tôi chỉ mới vừa được ngăn ngừa phạm tội (tất nhiên trong thước đo vũ trụ thì hàng thế kỉ cũng chỉ là "mới vừa"), thì đột nhiên lại có những suy nghĩ dại dột đáng thương hại...
Không, tôi không hiểu vì sao hôm qua mình không đến ngay Phòng Bảo Vệ. Hôm nay sau 16 giờ nhất định tôi sẽ đến đó...
16 giờ 10, tôi ra ngoài và thấy O ngay góc đường, toàn thân ánh lên màu hồng vui sướng vì sự gặp gỡ này. "Nàng cũng có một trí thông minh tròn trịa giản dị. Nhân tiện, nàng hiểu và ủng hộ tôi..." Tuy vậy không, tôi không cần ủng hộ, tôi quyết định dứt khoát.
Dàn kèn của Xưởng Nhạc tấu lên Hành Khúc nhịp nhàng - Hành Khúc một ngày như mọi ngày. Một khoái cảm không giải thích nổi trong sự cố định, lặp đi lặp lại hàng ngày, trong trẻo như gương! O chụp lấy cánh tay tôi.
- Đi dạo nhé, - đôi mắt xanh tròn mở to nhìn tôi - hai ô cửa sổ xanh biếc - và tôi xuyên vào trong đó, không hề vấp váp: chẳng có gì bên trong, nghĩa là chẳng có gì xa lạ, không cần thiết.
- Không, không đi dạo được. Tôi phải... - tôi nói với nàng phải đi đâu. Và thật ngạc nhiên khi thấy: cái miệng tròn màu hồng của nàng chợt biến thành vầng trăng khuyết với hai đầu nhọn quặp xuống dưới, như nếm phải thứ gì rất chua. Tôi nổi giận.
- Những mã số nữ các cô có lẽ bị xói mòn bởi những thành kiến đến mức vô phương cứu chữa. Các cô hoàn toàn không có khả năng tư duy trừu tượng. Thứ lỗi cho tôi, nhưng đơn giản đó là ngu ngốc.
- Ông đi đến chỗ bọn gián điệp... hứ! Còn em vừa kiếm được nhánh linh lan ở Bảo Tàng Sinh Học để tặng ông...
- Sao lại "còn em", sao lại "còn"? Đúng là... đàn bà. - Tôi giận dữ chụp lấy nhánh linh lan (thú thật là mình giận dữ). - Này thì linh lan của cô, rồi sao nữa? Ngửi đi: thơm hả? Hãy có chút tư duy logic xem nào. Linh lan có mùi thơm: được rồi. Nhưng cô có thể nói về mùi, về chính cái khái niệm "mùi" là thơm hay không thơm? K-h-ô-n-g t-h-ể, phải không? Có mùi thơm của linh lan, và có mùi ghê tởm của kì nham: có mùi này mùi khác. Đã có gián điệp trong quốc gia cổ đại, và cũng có gián điệp ở ta... phải, gián điệp. Tôi không ngại cách dùng từ. Tuy nhiên, rõ ràng là: gián điệp thời xưa là kì nham, còn thời nay là linh lan. Phải, linh lan, đúng thế!
Vầng trăng khuyết màu hồng run run. Bây giờ tôi mới hiểu ra: giờ tôi mới thấy, chứ lúc đó tôi lại đoan chắc rằng nàng cười nhạo. Và tôi còn quát lớn hơn:
- Phải, linh lan. Chẳng có gì buồn cười, chẳng có gì buồn cười cả.
Những cái đầu tròn, hình cầu cạo nhẵn lướt qua và ngoái lại. O dịu dàng nắm lấy tay tôi:
- Hôm nay ông thế nào ấy... Ông không bị bệnh chứ?
Giấc mơ - màu vàng - tượng Phật... Lúc đó mọi thứ trở nên rõ ràng: tôi phải đến Phòng I Tế.
- Phải, đúng là tôi bị bệnh, - tôi thốt lên với vẻ mừng rỡ (mâu thuẫn tuyệt nhiên không thể giải thích nổi: có gì để mà mừng?).
- Vậy thì ông phải đến bác sĩ luôn đi. Ông nên hiểu là ông có bổn phận phải mạnh khỏe - thật buồn cười phải chứng minh với ông.
- Phải rồi, O iêu quý, lẽ dĩ nhiên là cô nói đúng. Tuyệt đối đúng!
Tôi không đến Phòng Bảo Vệ: làm gì chứ, còn phải đến Phòng I Tế, ở đó người ta giữ tôi lại đến 17 giờ.
Còn buổi tối (vả lại buổi tối ở đó cũng đóng cửa) - buổi tối O đến chỗ tôi. Không buông rèm. Chúng tôi giải bài tập từ sách toán cổ: điều này làm khuây khỏa đầu óc và thanh lọc suy nghĩ. O-90 ngồi trước quyển vở, đầu nghiêng qua vai trái và lưỡi trong miệng đẩy phồng má bên trái, vẻ cố gắng. Điệu bộ như trẻ con, đáng iêu vô cùng. Và mọi thứ trong tôi thật dễ chịu, chính xác, đơn giản...
Nàng đi khỏi. Còn mình tôi. Hít hai hơi thật sâu (rất có ích trước khi đi ngủ). Và bỗng một mùi hương không lường trước, nhắc nhở một điều gì đó thật khó chịu... Tôi tìm ra ngay: một nhánh linh lan giấu trên đầu giường. Tức thì mọi thứ cuộn xoáy lên từ đáy sâu. Không, nàng chẳng tế nhị chút nào khi để lại những bông linh lan này. Phải, tôi đã không đến đó, phải. Nhưng tôi có lỗi gì chứ, tôi đang bệnh mà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét