Phạm Ngọc dịch từ nguyên tác tiếng Nga trong "Những mẩu chuyện Kolyma" của Varlam Shalamov.
Bìa sách "Những mẩu chuyện Kolyma" |
Trong đêm vắng
Bữa tối vừa xong. Glebov chậm
rãi liếm bát, tỉ mẩn vét từng vụn bánh mì trên bàn vào lòng bàn tay trái rồi đưa
lên miệng, thận trọng liếm sạch vụn bánh trong bàn tay. Không vội nuốt ngay, hắn
cảm nhận nước miếng ứa ra đầy miệng và thèm khát quyện vào những mẩu bánh tí hon.
Glebov chẳng thể nói là ngon hay không nữa. Ngon là cái quái gì chứ, quá vớ vẩn
để đem ra so sánh với cái cảm giác khoái trá, quên cả đất trời do món ăn đem lại.
Glebov không vội nuốt, cứ để iên mặc vụn bánh tan trong miệng, tan nhanh mà.
Cặp mắt trũng sâu của Bagretsov
sáng lên, nhìn chăm chăm vào miệng Glebov - chẳng gã nào có đủ nghị lực quay mặt
đi để mắt khỏi trân trối vào miếng ăn đang từ từ biến mất trong miệng người khác.
Glebov nuốt nước miếng, và lúc đó Bagretsov mới chịu đưa mắt ra phía chân trời
nơi mặt trăng lớn màu cam đang nhú lên.
- Tới giờ rồi, - Bagretsov nói.
Họ im lặng đi dọc theo lối mòn dẫn
tới vách đá và trèo lên một bậc thấp bao quanh núi đá; mặc dù mặt trời mới lặn,
thế mà mấy tảng đá đã lạnh ngắt rồi, cái đám đá ban ngày nung nóng dẫy bàn chân
trần qua lần dép cao su. Glebov cài nút áo bông. Đi như thế mà cũng chẳng ấm người
lên được là mấy.
- Còn xa không? - hắn thì thầm.
- Xa, - Bagretsov khẽ trả lời.
Họ ngồi xuống nghỉ. Chẳng có
chuyện gì để nói, mà cũng chẳng có quái gì để nghĩ - mọi việc đều rõ ràng và
đơn giản. Trên một bãi phẳng phía cuối bậc đá là những đống đá vung vãi lộn xộn,
rêu đã tróc ra khô cứng.
- Tớ thừa sức làm một mình, - Bagretsov
cười nhăn nhúm, - nhưng hai đứa thì vui hơn. Vả lại mình là chiến hữu mà...
Họ được chuyển đến đây vào năm
ngoái trên cùng một chuyến tàu. Bagretsov dừng lại.
- Nằm xuống, kẻo tụi nó thấy.
Họ nằm xuống và bắt đầu liệng
những hòn đá sang một bên. Chẳng có hòn nào quá to đến mức hai người phải nhỏm
dậy xúm vào khiêng mới được, vì bọn chất đá sáng nay cũng chẳng khỏe gì hơn
Glebov.
Bagretsov khẽ chửi thề. Hắn bị
đứt tay chảy máu. Hắn đắp chút cát vào vết thương, rứt một miếng bông từ lớp
lót áo khoác và rịt vào chỗ bị thương - máu vẫn rỉ ra.
- Máu loãng, khó đông, - Glebov
thản nhiên.
- Cậu là bác sĩ à? - Bagretsov
hỏi, miệng mút vết thương.
Glebov lặng thinh. Cái thời mà
hắn còn là bác sĩ có vẻ như xa xôi lắm rồi. Mà có cái thời đó hay không nhỉ? Luôn
cả cái thế giới ở phía bên kia núi, bên kia biển dường như cũng là một giấc mơ,
là tưởng tượng. Chỉ những giờ phút này là có thực - một ngày bắt đầu từ lúc ngóc
đầu dậy bởi tiếng kẻng báo thức rồi quần quật cho tới khi chẳng nghĩ ngợi gì
được nữa, cũng chẳng còn sức đâu mà nghĩ. Ai cũng thế, ngày nào cũng thế.
Hắn không biết quá khứ của đám người
xung quanh, và cũng chẳng quan tâm. Nói chung, nếu như ngày mai đây tay
Bagretsov này có tuyên bố hắn là tiến sĩ triết học hay đô đốc hải quân gì gì
nữa, thì Glebov cũng tin ngay, chả nghĩ ngợi gì. Mà hắn có từng là bác sĩ không
nhỉ? Hắn không chỉ mất cái thói quen suy xét sự vật mà còn mất luôn thói quen
quan sát sự vật nữa. Glebov nhìn Bagretsov mút máu ở đầu ngón tay bẩn thỉu
nhưng không nói gì. Mọi thứ cứ lướt qua trong nhận thức, mà hắn không cách nào tìm
được lời giải đáp và cũng chẳng buồn tìm làm gì. Cái í thức còn sót lại trong
hắn - có lẽ không còn là í thức của con người - vô cùng phiến diện và giờ đây
chỉ còn nhắm vào một mục đích duy nhất là làm sao moi những hòn đá này ra càng
nhanh càng tốt.
- Có sâu không? - Glebov hỏi
khi họ tạm nghỉ tay.
- Sâu thế quái nào được? -
Bagretsov trả lời. Và Glebov nhận thấy câu hỏi của hắn thật là vớ vẩn, cái hố
này tất nhiên chẳng thể sâu được.
- Đây rồi! - Bagretsov nói.
Hắn chạm vào một ngón chân người.
Ngón chân cái thòi ra dưới những hòn đá, trông rõ mồn một dưới ánh trăng. Cái
ngón chân khác hẳn ngón chân của Glebov và Bagretsov, không phải vì nó lạnh cứng
và hết sinh khí, về khoản này giữa bọn tù sống và bọn tù chết cũng chẳng khác nhau
là bao. Có chăng là móng chân của xác chết được cắt gọn ghẽ, còn ngón chân thì
đầy đặn và mềm mại hơn của Glebov. Họ vội vã vứt những hòn đá còn chất trên thây
người sang một bên.
- Tên này còn trẻ lắm, -
Bagretsov nói. Cả hai khó nhọc nắm chân xác chết lôi ra khỏi huyệt.
- To con quá, - Glebov vừa nói
vừa thở hổn hển.
- Nếu không to khỏe như thế, - Bagretsov
nói - tụi nó đã chôn gã giống như chôn tụi mình rồi, thì hôm nay mình còn phải
mò ra đây làm khỉ gì.
Họ duỗi thẳng tay xác chết ra
rồi lột cái áo.
- Này, cái quần đùi gần như mới
cứng! - Bagretsov nói, vẻ mãn nguyện.
Họ lột luôn quần đùi. Glebov
dấu nó dưới lần áo bông.
- Cậu mặc vào người thì hơn, - Bagretsov
bảo.
- Không, tớ không thích, - Glebov
lầm bầm.
Họ đặt xác chết trở lại huyệt rồi
lấp đá lên trên.
Vầng trăng mới mọc hắt cái ánh xanh
xanh lên những hòn đá, lên khu rừng thưa, khiến từng bậc đá, từng ngọn cây có
vẻ gì là lạ, không như lúc ban ngày. Mọi vật vẫn thật như trước, nhưng không như
lúc ban ngày. Dường như không gian đang khoác một bộ mặt thứ hai, bộ mặt của đêm.
Cái quần lót của người chết ấm lên
trong lần áo khoác của Glebov, không còn cảm giác lạ lẫm nữa.
- Giờ mà có tí khói nhỉ! - Glebov
nói, vẻ mơ màng.
- Mai hút cũng chưa muộn.
Bagretsov mỉm cười. Ngày mai họ
sẽ bán cái quần lót đi, đổi lấy ít bánh mì, có khi kiếm được chút thuốc lá nữa cũng
nên...
1954
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét