Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Bí quyết để hạnh phúc (I)



Bí quyết đ hạnh phúc
(dành cho lứa tuổi từ 14 đến 45 và lớn hơn)
Konstantin Shemelinin
Phần I – Học hành
Chương 1 – Điểm số ở trường
Điểm số ở trường là chỉ số kiến thức của học sinh. Lẽ tự nhiên, chúng mang tính chủ quan, song nhìn chung, chúng thể hiện mức độ hiểu biết của học sinh.
Điểm số không phải là chỉ số của kĩ năng tư duy.
Điểm số không phải là chỉ số của tính cách học sinh.
Vì vậy, điểm số ở trường ít tương thích với thành công thực sự trong cuộc sống.
Chúng ta đang sống trong một xã hội vật chất mà tiền bạc là thước đo chủ iếu, thế nhưng môn học "Tiền tệ" lại không được dạy ở trường. Cho dù đó là cơ sở của kinh tế học và kế toán – nhưng vì sao lại không được dạy?
Điều gì là quan trọng hơn: kiến thức hàn lâm về những điều không hữu ích cho cuộc sống (với xác suất 99%) hay một số khái niệm về bản chất của tiền tệ?
Tiền bạc sẽ đồng hành với một học sinh ra trường trong suốt cuộc đời.
Kiến thức ở trường với khối lượng như được dạy hiện nay là không cần thiết.
Sự khôn ngoan hàm chứa nhiều phiền não; và ai càng nhiều tri thức ắt càng nhiều sầu khổ (Kinh Cựu Ước, "Sách Truyền đạo (Ecclesiates)" được cho là của Solomon - vua Do Thái cổ đại, 3000 năm trước).
Lợi ích của kiến thức đương nhiên là có: chúng phát triển logic, trí nhớ, suy nghĩ, mở rộng tầm nhìn v.v... và ta sẽ cảm nhận được lợi ích này suốt cuộc đời.
Học tập tốt – là tốt cho cuộc sống.
Học tập xuất sắc, nghe rất oách – nhưng lại không tốt cho cuộc sống. Những kiến thức dư thừa có thể gây cản trở, nhưng không quá mức. Song trở ngại lớn nhất chính là cảm giác thành công quá sớm của học sinh, được sự khích lệ của giáo viên, trong khi điểm số ở trường lại không phải là điểm số sau này trong cuộc sống!
Học kém – điều này tốt hay xấu còn tùy thuộc vào định hướng trong đời.
Điểm số tốt cho phép không phải đi lính, một điều khá quan trọng đối với nhiều người nộp đơn thi tuyển vào đại học.
Nhưng liệu có thực sự tốt hay không?
Nỗi sợ hãi phải đi lính lùa học sinh vào đại học, nhồi nhét vào đầu người thanh niên những kiến thức chuyên ngành không cần thiết và chẳng có gì thú vị.
Điều đó không tốt nhưng thực trạng là như thế.
Nhiều người muốn gia nhập quân đội vì vậy được tự do hơn trong việc lựa chọn hướng đi của đời mình.
Trong quân đội việc học tập mang tính ứng dụng: kiến thức lí thuyết về cấu tạo tiểu liên được củng cố bằng việc tháo ráp và bắn súng. Kết quả là kiến thức về súng ống của người lính được tiếp thu rất tốt.
Nếu như kiến thức ở trường học không thuần túy hàn lâm, mà pha trộn với việc nắm vững thực tế môn học, thì tốt hơn nhiều biết mấy.
Thực tế ảnh hưởng đến tính cách.
Ví dụ môn sinh học. Sau khi tiếp nhận kiến thức lí thuyết, thật là tốt nếu như học sinh đi vào rừng hay ra cánh đồng, hoàn tất công việc thí nghiệm nào đó.
Và nói chung, tôi cho rằng cần phải dạy những môn học thực tế, ví dụ như định hướng thể thao. Đó chính là trò chơi Quest – một loại trò chơi máy tính rất phổ biến. Cần phải có những trò chơi thể thao đơn giản hơn. Trẻ em thích chơi, mà trò chơi thể thao là con đường đem lại sức khỏe và tính cách.
Điểm số ở trường là dành cho học đường.
Trong cửa hàng bán ô tô người ta sẽ không hỏi bằng cấp và điểm số!
Các bậc cha mẹ cần hiểu điều này.
Trường học còn xa mới là tất cả và còn xa mới là điều chủ iếu của cuộc sống. Những bạn đồng học đối với trẻ còn quan trọng hơn kiến thức rất nhiều.Vị trí của trẻ trong tập thể học sinh định hướng vị trí của nó trong cuộc sống, bạn đồng học có thể là nguyên nhân của nhiều đêm mất ngủ của những bậc cha mẹ và là tuổi già buồn chán của họ.
Con cái của quý vị là ai trong tập thể? Thủ lĩnh, hay được ví với ai đó, hay bị mọi người bắt nạt? Điều đó còn quan trọng hơn điểm số, và chính các bậc cha mẹ phải học điều này.
Con trai (hay con gái) quý vị ra trường với tính cách bình thường, không có những thói quen xấu và với điểm số có thể chấp nhận được – đó là niềm hạnh phúc của các bậc cha mẹ, cũng như của chính đứa trẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét